Vì phần lớn cảm giác cô đơn,lẫn đòn roi thuở nhỏ,khiến tôi tự nhủ với lòng rằng.Không để bất kì ai trên đời này hiếp đáp mình nữa.Một trận đánh đầu tiên với những thằng khác,cảm giác vừa sợ vừa thích thú,tôi đã hạ knock out một tên ngang tầm với mình,bằng một cú đá trực diện giữa mặt.Cảm giác khi ấy thật khó tả,tôi thầm nghĩ,mình ra chân có nặng quá không,nhỡ nó "ngủm" hay gì đó thì mệt lắm.Cũng may là nó còn nhúc nhích và than vãn ôi ôi cái mũi của tui.Lúc đó tôi mới thật sự yên tâm vì nó không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Vì đây là lần đầu tiên tôi dùng bạo lực ngoài khu vực nơi tôi sống.Khi thực hiện trận đánh này,tôi đã tròn 18 tuổi.
Về đến nhà vừa hồi hộp vừa lo sợ,cứ nghĩ mãi tới thằng đó.Không biết nó sẽ như thế nào,và luôn tự trách mình,tại sao mình có thể làm được như thế?.
Bản thân tôi thì khá hòa đồng luôn chơi thân với những đứa nhỏ hàng xóm,tôi cũng là thần tượng của chúng vì cái trò chúng khoái nhất là được tôi cõng trên lưng và chơi trò phi ngựa(smile).
Không biết tôi tập hút thuốc lá từ khi nào nữa,mà tôi chỉ nhớ rằng,có một lần.
Ổng(ông già dượng)thấy tôi miệng phì phèo khói thuốc.Ổng lên tiếng... "mới ba lớn mà tập hút thuốc hả mạy" tôi không trả lời chỉ liếc mắt nhìn với vẻ khinh thường,vì đối với tôi.Bất cứ lời nào ổng thốt ra đều không có giá trị nào cả!
Tôi biết ổng muốn tốt cho tôi,nhưng với những điều mà thuở bé ổng ban tặng nó đã hằn sâu trong tâm trí tôi mất rồi.Nhưng dù sao tôi cũng nễ vì ổng là người lớn.Đưa tay quăng điếu thuốc rồi bỏ đi.Mẹ tôi thấy vậy liền mắng xối xả.Tại sao mày lại có thái độ như vậy,thằng mất dạy.Tôi không buồn vì câu nói của mẹ,mà chỉ thấy buồn rằng mẹ không hiểu tôi.Bà không hiểu tôi chút nào cả....!
Ngày hôm sau....Có một vài thằng bạn cũng bị bố mẹ mắng,buồn tủi không biết làm gì,thế là rủ rê nhau,đi hát karaoke.
Cái món tôi cũng khá thích,gần không đi lại thích đi xa.Tổng cộng gồm 17 mạng kéo nhau sang tận Vĩnh Lộc huyện Bình chánh(cũ)thời đó.Nay là quận Bình tân.Chạy lòng vòng tìm mãi chẳng thấy quán(Kara)đâu cả!.Đã bực mình còn bị cái đám lưu manh không kém chữi bới.Lúc ấy chỉ mình tôi nghe được.Đang bực còn bị chữi càng bực hơn....
Tôi liền lên tiếng với mấy đứa bạn...Ê tụi bây,mấy thằng(C)kia nó chữi mình kìa,như cá gặp nước.Thằng nào thằng nấy như xông xáo hẳn lên. Tụi nó đáp...Thằng nào chữi?.Tôi đưa tay chỉ ngược lại phía sau ngay quán cà phê có dăm ba thằng đang ngồi ở đó.
Có 2 thằng xung phong vào quán hỏi thăm sự tình,tôi đứng bên ngoài nghe ngóng tình hình chiến sự.
Xoảng!!!.
Một cái chai thủy tinh bay vèo ra,thấy 2 thằng bạn 1 thằng né,còn thằng thì hụp.Mà đám kia thì chưa thấy ra ngoài,bất chợt nghe một trong 2 thằng bạn la thất thanh...."Tụi nó có vũ khí".Đứng bên ngoài tôi cùng đồng bọn liếc quanh tìm vũ khí để chống địch.Con đường bụi bậm vừa bị đào bới để sửa sang do đường khá xấu cần được tu sửa.Nhìn thấy khá nhiều đá xanh mà dân "bụi" hay gọi là"củ đậu".Hai tay hai cục xáp lá cà.Vừa vào tới trước cửa thấy 2 thằng bạn,thằng nằm thằng bỏ chạy vì bị bất ngờ,trước sự hung hãn của địch.Tiện tay tôi ném vèo vèo vào quán nước.Chỉ nghe "loảng xoảng" tôi hỏi?.
Tụi nó đâu?.Thằng bạn nằm rên rỉ
![]() |
| Hình minh họa (từ internet) |
Ai mà biết...vì trong đầu nó bây giờ chỉ nghĩ tới vết thương sâu hoắm ngay bắp đùi. Do một con dao chặt đá để lại...Tôi tiến lại gần nhìn thấy vết thương khá sâu và máu tuôn khá nặng giọt.Thò tay vào túi áo móc vội điếu thuốc lá,xé vội vàng lấy sợi để cầm máu....Chạy tới thằng kia thì nó ôm đầu ôm tay,miệng lẩm bẩm đau quá mày ơi.Tôi hỏi,đau chỗ nào mày bị trúng vũ khí gì.Tao bị vài cây 3 "phân vuông" nhìn tay chân tím tái vì va đập khá mạnh.
Nhìn thấy đồng bọn như thế...bất chợt tôi ngồi thần thừ ra.Không nhúc nhích mà tôi cũng không nhớ rõ lúc đó tôi đang nghĩ gì.Thằng bạn ăn cây lấy tay lay lay tôi bảo.Tý,tý mày làm gì ngồi đờ ra vậy.Nó nhìn vào mắt tôi,thấy cặp mắt đỏ hoe như máu,mặt tái đi...Nó chợt rùng mình giật vội tay lại...
-----------Hết phần 2------------------

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét