Time

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Những tảng đá....kì lạ


Nhìn những khối đá dưới đây, không ít người đã tỏ ra rất bất ngờ trước độ chênh vênh kỳ lạ và tự hỏi tại sao chúng có thể giữ thăng bằng được trong hàng ngàn năm.
Thiên nhiên vẫn luôn tạo ra những điều thú vị như vậy thách thức sự tìm tòi của con người.
Khối đá có độ thăng bằng rất cao này nằm ở Brimham Moor, khu vực thuộc Bắc Yorkshire, Anh. Theo thời gian, nước và gió là yếu tố chính khiến nó bị xói mòn, trong đó phần dưới cùng phải chịu những tác động mạnh mẽ nhất. Hình ảnh chúng ta thấy ngày nay là một khối đá đồ sộ cân bằng trên chóp của một hòn đá rất nhỏ bên dưới.
Cột đá kỳ lạ tại Digby
Cột đá kỳ lạ này nằm ở Digby, Nova Scotia, Canada. Sự chênh vênh của nó khiến người ta có cảm giác tốt nhất nên tránh xa vì nó sẽ đổ bất cứ lúc nào.
Tảng đá sa thạch khổng lồ
Tảng đá sa thạch khổng lồ trong bức ảnh nằm trên đỉnh một mỏm đá tại khu vườn của các vị thần (Garden of the Gods park) gần Colorado Springs, bang Colorado, Mỹ.
Tảng đá mẹ và con
Khu đồi Matobo của Zimbabwe được cấu tạo hoàn toàn từ đá granite, thiên nhiên đã ban tặng cho chúng những hình thù hết sức thú vị, chẳng hạn như khối đá cân bằng được đặt tên là“Mẹ và con”ở trên.
Đá nấm
Được tìm thấy tại khu vực“Sa mạc trắng”của Ai Cập, tảng đá vôi (còn được gọi là đá nấm) trong bức ảnh trên được hình thành qua quá trình hàng ngàn năm bị gió làm cho xói mòn với tốc độ mạnh nhất ở đoạn giữa bệ đá.
Hòn đá Yeager
Hòn đá Yeager nặng 440 tấn tọa lạc trên cao nguyên Waterville, Washington khoảng 13.000 năm trước đây bên trong dải băng Cordillera. Tảng đá có hình dáng như bây giờ khi băng bắt đầu tan chảy.
Tảng đá kỳ lạ tại công viên Yosemite
Xuất hiện tại công viên quốc gia Yosemite ở California nhờ quá trình vận chuyển của một dòng sông băng từ rất nhiều năm về trước, tảng đá kỳ lạ vẫn đứng vững trong tư thế không thể cân bằng hơn.
Tảng đá đặc biệt tại sa mạc Moab
Đây là một trong những tảng đá đặc biệt tại sa mạc Moab thuộc tiểu bang Utah (Mỹ). Chỉ cần một trận động đất là có thể khiến khối đá cân bằng này lung lay, cho nên sự hiện diện của chúng cho thấy đây là khu vực có cấu tạo địa chất khá ổn định.
Krishna’s butterball
“Krishna’s butterball”là hòn đá được di chuyển do băng xuất hiện từ thời kỳ băng hà và hiện nằm trên một sườn đồi gần khu vực Mamallapuram, Ấn Độ.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Tuổi thơ không trọn vẹn (Phần 2)

Có lẽ với vẻ ngoài bặm trợn,mà ông già dượng của tôi phải e dè.Con trai mới lớn hiếu thắng ngang tàn là điều khó tránh và tôi cũng không ngoại lệ.
Vì phần lớn cảm giác cô đơn,lẫn đòn roi thuở nhỏ,khiến tôi tự nhủ với lòng rằng.Không để bất kì ai trên đời này hiếp đáp mình nữa.Một trận đánh đầu tiên với những thằng khác,cảm giác vừa sợ vừa thích thú,tôi đã hạ knock out một tên ngang tầm với mình,bằng một cú đá trực diện giữa mặt.Cảm giác khi ấy thật khó tả,tôi thầm nghĩ,mình ra chân có nặng quá không,nhỡ nó "ngủm" hay gì đó thì mệt lắm.Cũng may là nó còn nhúc nhích và than vãn ôi ôi cái mũi của tui.Lúc đó tôi mới thật sự yên tâm vì nó không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Vì đây là lần đầu tiên tôi dùng bạo lực ngoài khu vực nơi tôi sống.Khi thực hiện trận đánh này,tôi đã tròn 18 tuổi.
Về đến nhà vừa hồi hộp vừa lo sợ,cứ nghĩ mãi tới thằng đó.Không biết nó sẽ như thế nào,và luôn tự trách mình,tại sao mình có thể làm được như thế?.



Bản thân tôi thì khá hòa đồng luôn chơi thân với những đứa nhỏ hàng xóm,tôi cũng là thần tượng của chúng vì cái trò chúng khoái nhất là được tôi cõng trên lưng và chơi trò phi ngựa(smile).
Không biết tôi tập hút thuốc lá từ khi nào nữa,mà tôi chỉ nhớ rằng,có một lần.



Ổng(ông già dượng)thấy tôi miệng phì phèo khói thuốc.Ổng lên tiếng... "mới ba lớn mà tập hút thuốc hả mạy" tôi không trả lời chỉ liếc mắt nhìn với vẻ khinh thường,vì đối với tôi.Bất cứ lời nào ổng thốt ra đều không có giá trị nào cả! 


Tôi biết ổng muốn tốt cho tôi,nhưng với những điều mà thuở bé ổng ban tặng nó đã hằn sâu trong tâm trí tôi mất rồi.Nhưng dù sao tôi cũng nễ vì ổng là người lớn.Đưa tay quăng điếu thuốc rồi bỏ đi.Mẹ tôi thấy vậy liền mắng xối xả.Tại sao mày lại có thái độ như vậy,thằng mất dạy.Tôi không buồn vì câu nói của mẹ,mà chỉ thấy buồn rằng mẹ không hiểu tôi.Bà không hiểu tôi chút nào cả....!


Ngày hôm sau....Có một vài thằng bạn cũng bị bố mẹ mắng,buồn tủi không biết làm gì,thế là rủ rê nhau,đi hát karaoke.
Cái món tôi cũng khá thích,gần không đi lại thích đi xa.Tổng cộng gồm 17 mạng kéo nhau sang tận Vĩnh Lộc huyện Bình chánh(cũ)thời đó.Nay là quận Bình tân.Chạy lòng vòng tìm mãi chẳng thấy quán(Kara)đâu cả!.Đã bực mình còn bị cái đám lưu manh không kém chữi bới.Lúc ấy chỉ mình tôi nghe được.Đang bực còn bị chữi càng bực hơn....

Tôi liền lên tiếng với mấy đứa bạn...Ê tụi bây,mấy thằng(C)kia nó chữi mình kìa,như cá gặp nước.Thằng nào thằng nấy như xông xáo hẳn lên. Tụi nó đáp...Thằng nào chữi?.Tôi đưa tay chỉ ngược lại phía sau ngay quán cà phê có dăm ba thằng đang ngồi ở đó.



Có 2 thằng xung phong vào quán hỏi thăm sự tình,tôi đứng bên ngoài nghe ngóng tình hình chiến sự. 
Xoảng!!!.
Một cái chai thủy tinh bay vèo ra,thấy 2 thằng bạn 1 thằng né,còn thằng thì hụp.Mà đám kia thì chưa thấy ra ngoài,bất chợt nghe một trong 2 thằng bạn la thất thanh...."Tụi nó có vũ khí".Đứng bên ngoài tôi cùng đồng bọn liếc quanh tìm vũ khí để chống địch.Con đường bụi bậm vừa bị đào bới để sửa sang do đường khá xấu cần được tu sửa.Nhìn thấy khá nhiều đá xanh mà dân "bụi" hay gọi là"củ đậu".Hai tay hai cục xáp lá cà.Vừa vào tới trước cửa thấy 2 thằng bạn,thằng nằm thằng bỏ chạy vì bị bất ngờ,trước sự hung hãn của địch.Tiện tay tôi ném vèo vèo vào quán nước.Chỉ nghe "loảng xoảng" tôi hỏi?.
Tụi nó đâu?.Thằng bạn nằm rên rỉ
Hình minh họa (từ internet)

Ai mà biết...vì trong đầu nó bây giờ chỉ nghĩ tới vết thương sâu hoắm ngay bắp đùi. Do một con dao chặt đá để lại...Tôi tiến lại gần nhìn thấy vết thương khá sâu và máu tuôn khá nặng giọt.Thò tay vào túi áo móc vội điếu thuốc lá,xé vội vàng lấy sợi để cầm máu....Chạy tới thằng kia thì nó ôm đầu ôm tay,miệng lẩm bẩm đau quá mày ơi.Tôi hỏi,đau chỗ nào mày bị trúng vũ khí gì.Tao bị vài cây 3 "phân vuông" nhìn tay chân tím tái vì va đập khá mạnh.
Nhìn thấy đồng bọn như thế...bất chợt tôi ngồi thần thừ ra.Không nhúc nhích mà tôi cũng không nhớ rõ lúc đó tôi đang nghĩ gì.Thằng bạn ăn cây lấy tay lay lay tôi bảo.Tý,tý mày làm gì ngồi đờ ra vậy.Nó nhìn vào mắt tôi,thấy cặp mắt đỏ hoe như máu,mặt tái đi...Nó chợt rùng mình giật vội tay lại...

-----------Hết phần 2------------------

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Tuổi thơ không trọn vẹn

(Tác giả):Gm


M".Một người xuất thân từ nghèo khó,gốc miền tây,cái thời còn bao cấp cha,mẹ bỏ xứ lên sài gòn lập nghiệp và "M" cũng bắt đầu cuộc sống tại nơi này.Thời gian thấm thoát trôi qua,đã 31 mùa là rụng."À không" tháng 12 này mới tròn 31 tuổi,cái tuổi chín mùi để lập gia thất,mà đến thời điểm hiện tại,"M" vẫn chưa có người để sẽ chia."M" nhớ lại!.Thời đó tuy đói nghèo,thiếu thốn đủ thứ nhưng vẫn thấy vui,vì luôn được sự chở che từ cha mẹ.Cái thời điểm định mệnh đã chen chân vào cuộc sống M.Vào cuối mùa hè 1994.Vì phát hiện ra sự lăng nhăng từ ông chồng bà "D".Đã ôm tủi hận dắt díu M theo về tận xứ "Hóc môn".Kể từ đó M đã hoàn toàn mất người cha mà nó luôn yêu quý,ông là thần tượng của M vì ông luôn cưng chiều nó hết mức có thể.Vì thời gian đó M mới 14 tuổi.Dù chưa  đủ trí thông minh để nhận thức được hết sự việc nhưng M vẫn hiểu rõ được,đó là sự chia tay,đơn giản chỉ có vậy! Những ngày đầu nơi xứ lạ quê người.M luôn khóc mỗi khi chiều dần,dù lòng không đau khỗ vì sự mất này,mà chỉ đơn thuần là nơi hiu quạnh đầy cây cối và sự cô đơn này.Ba ngày,là thời gian nước mắt cứ nghẹn ngào tuôn rơi.....Cuối cùng rồi mọi chuyện vẫn đâu lại vào đấy Vài tháng sau đó bà D mẹ M đã quyết định tìm cho M người cha mới.Những tưởng sẽ được bù đắp từ thành viên mới này.Nhưng có ngờ đâu đó lại là thảm họa ngoài mong đợi nơi trần gian này.1 Tháng rồi 2 tháng sau đó với cái tính hiếu động của bản thân M đã làm vô số trò chơi mà người lớn cho là quậy phá.Đến tháng thứ 3,những trận đòn roi...
Hình mang tính chất minh họa (Copy từ internet)


Từ ông bố dượng khiến cho cơ thể còn non nớt đầy những lằn ngang dọc và máu tươi tuôn trào.M đã khóc không phải đau đớn về thể xác mà khóc vì ảnh hưởng tinh thần.M nghĩ từ đó giờ chưa khi nào M lại "ăn" đòn nhiều và đau đến thế.Mỗi một ngày trôi qua là những trận đòn cứ thế tiếp diễn từ ngày này sang ngày nọ.Không ăn đòn M dường như không nuốt nỗi cơm thì phải.Trong khoảnh khắc đó ý nghĩ báo thù chợt lóe lên trong đầu,mỗi khi ông già dượng nằm say mèm...Một dao có thể kết thúc 1 cuộc sống,nhưng M không đủ dũng khí để làm điều này vì M nhận định được cái nào đúng và sai.Khoảng thời gian bị nhục hình đáng nhớ nhất trong đời.Đó là bị bóp cổ và bị nhấc lên không trung.Đòn roi không sợ,chỉ sợ nhất một điều ngày nào đó mình sẽ phạm pháp.Cơn thù hằn cứ thế ngày một lớn dần thỉnh thoảng nó lặn đi,rồi lại xuất hiện lởn vởn trong tâm trí.Khiến M như muốn phát điên vì tư tưởng này.Cũng may sao là nhờ có mẹ mà "M" không bị khủng hoảng tinh thần....
Mẹ M luôn nói rằng "Con à cuộc sống mình không suôn sẽ,nhưng con nên nhớ 1 điều.Ở hiền  thì gặp lành,sau này con sẽ có cuộc sống tốt hơn.Nếu mai sau khi lớn lên rồi,dù con có nghèo khỗ thì con cháu của con,nó sẽ được hưởng cái phước đức này."
Chính vì câu nói này đã làm cho tôi nguôi ngoai được phần nào sự căm hận....Thế rồi những sau đó M đã quen với những trận roi vọt.
-Năm năm sau khi đó M vừa lên 19 tuổi.Cũng là lúc thời điểm ăn đòn cũng đần khép lại.Có thể cái khuôn mặt thù hằn thuở nhỏ,nên bây giờ nó khiến tôi có gương mặt ngầu và tương đối bặm trợn....


Hết phần 1